Cô sai lầm rồi, cô không nên ở trong lòng có chưa chân chính quên đi quá khứ khi đã lựa chọn kết hôn. Nếu cô thật sự yêu Sở Lăng Xuyên, có phải dù chịu nửa điểm oan ức cũng không là gì, không quan tâm mà nguyện ý hay không? Cũng sẽ không nói ra lời nói sai lầm này rồi.
Truyện Lu sau bo mau tranh xa neu khong ta se giet cac nguoi chap 5 với hơn 50074 truyện liên quan kho truyện Lu sau bo mau tranh xa neu khong ta se giet cac nguoi chap 5 tổng hợp hay nhất - Trang 1
Truyện Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc thuộc thể loại: Truyện Ngôn Tình full đầy đủ, cập nhật, truyện được viết bởi tác giả Minh Phi Angle. Đọc truyện ngay tại Truyenff.org. Truyện Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc thuộc thể loại: Truyện Ngôn Tình full
Hướng dẫn Soạn Bài 10 sách giáo khoa Ngữ văn 6 tập một.. Bạn đang xem: Thầy bói xem voi ngữ văn 6. Nội dung bài Soạn bài Thầy bói xem voi sgk Ngữ văn 6 tập 1 bao gồm đầy đủ bài soạn, tóm tắt, miêu tả, tự sự, cảm thụ, phân tích, thuyết minh… đầy đủ các bài văn mẫu lớp 6 hay nhất, giúp các em học tốt môn
REVIEW TRUYỆN KẾT HÔN SAI LẦM. Tác giả: Si Mộng Nhân Thể loại: Hiện đại, nữ truy, trước ngược nữ sau ngược nam, cảm động, sạch, HE. Tình trạng: Hoàn cv - đang edit. Warning: Truyện có sự xuất hiện của nam phụ điển hình khó quên và đáng thương nhất trong các nam phụ :'
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đêm khi Hạ Tiểu Tinh tỉnh giấc, bỗng thấy trên giường đã có thêm một người nữa. Âu Vũ Thanh đưa lưng về phía cô, lặng yên ngủ không một tiếng động, khoảng giường ở giữa ngăn cách hai người có khi đến gần hai thước*.Anh trở về từ khi nào, cô lại không hề phát hiện sửng sốt một lúc lâu, bởi vì hôm nay không phải ngày Âu Vũ Thanh về nhà, lẽ ra là ngày cũng không phải mỗi ngày đều về nhà. Ngôi nhà hiện tại đang ở là quà cưới của cha mẹ Hạ Tiểu Tinh, gần khu phố trung tâm, mà nơi Âu Vũ Thanh công tác ở tận khu mới xây dựng bên kia sông, cách đây một giờ chạy xe, anh một tuần đến bốn ngày ngủ bên đấy. Ở đó Âu Vũ Thanh có căn hộ riêng của nay anh bỗng nhiên lại về không báo trước, hai tuần gần đây đã mấy lần như thấy đầu hơi đau nhức, Hạ Tiểu Tinh mới nghĩ đến liệu có do uống thuốc dị ứng hay không, vốn chỉ định uống một viên, không biết sao lại uống đến hai viên. Hầu hết các loại thuốc dị ứng đều làm người ta thèm ngủ. Cô không phủ nhận trong một khắc nào đó, trong đầu có ý niệm coi thuốc dị ứng như thuốc có thể chất dị ứng, đặc biệt mẫn cảm. Ngày hôm qua trận gió đầu thu thổi về, lá cây cả vàng lẫn xanh bay toán loạn, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống còn bảy, tám độ, lúc trời sẩm tối, trên chân và mu bàn tay của cô đã nổi lên rất nhiều nốt như u giờ các nốt ngứa đã biến mất, chắc là tác dụng phụ cũng tới, hai viên thuốc dị ứng, rốt cuộc đã có tác lẳng lặng nhìn Âu Vũ Thanh, trong phòng tối như mực, dưới tấm rèm cửa sổ mơ hồ hắt ra một chút ánh sáng, anh nằm nghiêng sát cạnh giường, tấm lưng kia, giống với mấy năm trước khi cô đi du lịch , từ cửa sổ tàu hỏa trông ra màn đêm núi Kỳ Liên, nhấp nhô trùng điệp, tựa như gần ngay trước mắt, ngay ngoài khung cửa sổ, nhưng kỳ thực, lại xa xôi không thể chạm lặng lẽ đứng nay trăng dường như rất sáng. Cô cẩn thận không quấy nhiễu đến Âu Dương Thanh, cho dù cùng ngủ trên một chiếc giường, anh với cô vẫn vô cùng xa cách. Đôi khi từ trên người anh, cô rốt cục đã hiểu thấu hàm ý thật sự của câu “gần trong gang tấc, xa tận chân trời”.Lần theo tủ quần áo, vách tường, cô rón rén đi vào phòng khách. Đứng bên cửa sổ gần mặt đất, cô do dự một lát, cuối cùng cố lấy dũng khí kéo tấm rèm ra, một tiếng “roạt” nhỏ vang lên, ánh trăng tựa như dòng nước, lập tức tràn ra khắp ô cửa thủy tinh là bóng đêm thăm thẳm, cô lại không hề thấy sợ thời khắc ba giờ đêm khuya khoắt vốn là kẻ nhát gan. Do trước đây đọc một chuyện xưa, trong đó kể rằng có một cô bé, nửa đêm rời giường đi kéo rèm cửa sổ, không ngờ ở ngoài khung cửa thấy một cô gái giống mình như đúc đang nhìn cô chằm chằm. Từ đó về sau cô luôn sợ mở rèm cửa sổ buổi tối. Câu chuyện kia, cô không biết kết thúc, đến giờ vẫn chẳng rõ cô bé kia rốt cuộc ra áo khoác, cô mở cửa ban công đứng hút thuốc. Ánh trăng vằng vặc, trận gió đầu thu hôm qua đã đem không khí ô nhiễm trong thành phố cuốn trôi, để lại một khoảng phố phường trong lành, cô nhìn thấy trên tay mình một làn khói nhẹ lượn lờ hướng về phía Tiểu Tinh không nghiện thuốc lá, hút thuốc trước nay đều là đùa chơi, sau khi kết hôn, biết Âu Vũ Thanh ghét trên người cô có mùi khói thuốc, cô càng tránh xa thuốc lá. Nhưng, gần đâu cô lại bắt đầu do là từ khi biết cha bị tổ chuyên án Ban thanh tra kỷ luật tuyên bố “Song quy”*, bắt đầu bị cách ly, thẩm tra suốt Văn Cường, phó Thị trưởng thành phố C phụ trách phát triển đô thị, vì tham ô nhận hối lộ số tiền lớn, đã bị cơ quan kiểm sát theo qui định phê chuẩn lệnh bắt kết hôn cô đã mang máng cảm giác cha có vấn đề, chỉ dựa vào tiền lương của cha và mẹ, làm sao có thể tặng cô căn hộ xa xỉ ở khu phố trung tâm phồn hoa làm quà cưới, sau đó còn tặng cả một chiếc xe hơi, nhưng nghĩ cha đường quan lộ gặp thời, cô cũng lười nghĩ tự những đứa trẻ được cha mẹ che chở bao bọc, Hạ Tiểu Tinh lớn lên trong mật ngọt. Cô không biết mình là con gái của cán bộ cao cấp, ngoài cấp trung ương hay trên địa phương, còn lại cô không cho rằng là quan to. Nhưng cô thừa nhận bản thân mình có vận số không tệ, đã cho cô một người cha tốt. Người cha này không chỉ cho cô một công việc có thu nhập ổn định mà không gò bó, không cần mỗi ngày đúng giờ đi làm, còn mang đến cho cô người đàn ông cô yêu đối với cô gần như là muốn gì được nấy. Thậm chí ngay cả lúc cô vì Âu Vũ Thanh mà cả kỷ nghỉ hè cơm nước không màng, cha lập tức tức vỗ ngực cam đoan với cô “Cha nhất định sẽ làm cho cậu ta cưới con, cha nó là nhờ cha một tay đề bạt lên, chú nó trong tay có hai công trình đang chờ cha ký tên, nhà đấy sao dám giở mặt chống đối với nhà ta.”Tuy rằng sau này cô biết, bố chồng cô vì một lần lên chức cuối cùng, chú của Âu Vũ Thanh để có được dự án xây dựng đường bộ và nguồn vốn vay ngân hàng đã liên kết lại buộc anh đáp ứng cuộc hôn nhân này, song cô cũng không cảm thấy người nhà anh là kẻ nịnh nọt, bợ chung qui có khác gì loại hôn nhân bị sắp đặt thời xưa, cô đã tự nhủ, nếu là một trăm năm trước, nam cưới nữ gả chẳng phải đều như vậy sao? Mấy ngàn năm nay, con cháu Viêm Hoàng cũng đều sinh sôi như nữa, Âu Vũ Thanh cũng đâu phải gán mình trả nợ cho ra là anh đã ký hợp đồng kết hôn với cô. Không riêng gì hợp đồng phân định tài sản trước hôn nhân, còn bao gồm sau hôn nhân. Trong hợp đồng giấy trắng mực đen ghi rõ, sau khi kết hôn sinh hoạt phí mỗi bên một nửa, tài sản của ai người nấy lo liệu, không can thiệp chuyện riêng của nhau, trong vòng năm năm không cần sinh con, thậm chí tường tận cả việc một tuần nhà trai chỉ cần về nhà vài ngày, thời gian còn lại nhà gái không có quyền can thiệp…Trong đó quan trọng nhất là điều khoản, năm năm sau, nếu nhà trai đưa ra yêu cầu ly hôn, nhà gái không được tìm lý do đùn đẩy hoặc cự tuyệt. Lúc đọc được dòng chữ này, Hạ Tiểu Tinh lông mi giật giật, Âu Vũ Thanh lạnh lùng nhìn cô, không đợi cô mở miệng đã nói, không đồng ý thì năm năm kia cũng không cần bàn đó là tháng sáu, cách lần đầu tiên cô gặp anh đã bảy năm, ngoài cửa sổ ánh mặt trời thiêu đốt gay gắt, cô lại vô cớ cảm thấy một luồng gió nên, cuộc hôn nhân của bọn họ, là kết hôn có điều kiện kỳ hạn, quả thực cứ như phiên bản bộ phim Hàn Quốc “Full House”, chẳng qua trong đó Rain với Song Hye Kyo là kết hôn giả, còn cô cùng Âu Vũ Thanh, tuy là hợp đồng kỳ hạn nhưng bên trong là kết hôn thật. Theo lời Âu Vũ Thanh, là anh đem năm năm tuổi trẻ của chính mình bán cho cô. Thậm chí anh còn dùng cách so sánh tàn nhẫn, nói quan hệ của anh và cô, chẳng khác gì con vịt* với khách làng
Rời khỏi tiểu khu hoa viên ở ngoại ô thành phố, Hạ Tiểu Tinh lái xe về nhà. Ánh nắng mùa thu rọi vào khiến cô có chút hốt hoàng, trước mắt không ngừng hiện lên hình ảnh cô gái mang thai kia cùng gương mặt của đường nhận được điện thoại của Từ Thục Vân, hỏi cô có lấy được tiền không, cô chỉ trả lời “Mẹ, con sẽ giải quyết.” Trong điện thoại truyền đến tiếng khóc than ai oán xen lẫn trách móc, cô lặng lẽ nghe một lúc rồi ngắt điện có phần thương cảm cho mẹ, hơn một tháng nay bà đã phải trải qua đủ mọi ấm lạnh của nhân gian còn nhiều hơn cô. Những người trước kia bợ đỡ nịnh hót cha, giờ đây đối với cô giả bộ không quen biết, họ hàng thân thích ngày trước lễ tết chẳng bao giờ vắng mặt, bỗng dưng khi cần điện thoại đều không nhấc máy. Huống chi cha còn làm ra chuyện như vậy, nếu để bà biết cô gái kia đang mang thai bảy, tám tháng, bà làm sao chịu đựng trăm vạn, biết kiếm đâu ra? Cô trong đầu thầm nghĩ vấn đề lý mà nói, lúc này người cô nên xin giúp đỡ nhất, hẳn là Âu Vũ Thanh, nhưng cứ nghĩ đến người đàn ông sắc mặt lúc nào cũng lạnh như băng cùng bản hợp đồng hôn nhân kia lại khiến cô không muốn mở miệng với sản của bọn họ phân định rõ ràng chẳng khác gì người lạ, Âu Vũ Thanh ngoài ba ngàn sinh hoạt phí đưa cho cô mỗi tháng, chưa bao giờ anh nói cho cô biết anh có bao nhiêu tài sản. Đồ đạc hai người cũng được chia rất rõ ràng, của anh, của tôi, trên bề mặt đều như dán cái nhãn vô hình. Tới giờ phút này, Hạ Tiểu Tinh dù không muốn cũng phải thừa nhận, Âu Vũ Thanh đối với cô mà nói, chính là một người xa chí so với người lạ còn không nhớ lại cách so sánh tàn nhẫn của anh, nói quan hệ giữa cô và anh là khách làng chơi với con vịt, kiểu quan hệ như vậy, cô có thể mở miệng thỉnh cầu anh sao?Khi qua siêu thị, Hạ Tiểu Tinh dừng xe đi vào. Hôm nay là ngày Âu Vũ Thanh cố định trở về, mỗi tuần thứ hai tư sáu, nếu không vướng tình huống đặc biệt, anh đều nhất định về nhà, đây là giao hẹn khi kết Vũ Thanh nghiêm chỉnh tuân thủ ước định, trừ khi đi công tác xa, ba ngày này, anh đều về vậy không theo giờ giấc cố thời gian mới kết hôn, Hạ Tiểu Tinh luôn chuẩn bị chu đáo đồ ăn chờ anh, nhưng thường xuyên không đợi được. Anh luôn luôn có việc bận. Chẳng hạn, đồng nghiệp thất tình, muốn anh cùng uống rượu. Hay, anh còn công việc chưa hoàn thành, nhưng qua điện thoại cô lại nghe rõ mồn một có người hô “Vũ Thanh, đến lượt cậu xuất bài.”Sau đó cô dần dần bị buộc phải tiếp nhận sự thật này, không còn chờ mong anh đúng giờ trở về cùng nhau ăn cơm. Nhưng thứ hai tư sáu mỗi tuần, cô vẫn chuẩn bị đồ ăn ngon chờ anh, thỉnh thoảng Âu Vũ Thanh đói bụng trở về, cô cứ như trúng xổ số, dù đã ăn một mình, cũng vẫn cùng anh ăn lần ra cô rất lười, cũng không thích nấu cơm, những ngày Âu Vũ Thanh không về nhà, cô hoặc là ăn ở ngoài, hoặc là ăn qua loa bát mỳ, thậm chí hai quả táo là có thể xong hai nhớ có một lần, Âu Vũ Thanh đột nhiên về nhà vào ngày đáng lẽ anh không phải về, Hạ Tiểu Tinh đang ngồi trước máy vi tính với đống kí tự giữa căn phòng tối om, nghe thấy tiếng đóng cửa, đi ra khỏi thư phòng thấy anh bước vào nhà, liền giật mình đứng ngây trong phòng không nấu cơm, trừ đồ uống trong tủ lạnh, chẳng còn cái gì ăn cùng cô đành ra ngoài mua một ít thức ăn đóng hộp Vũ Thanh có vẻ cũng không đói, chỉ ăn một chút, ngược lại cô đem toàn bộ cơm cùng thức ăn anh chưa động đũa chén sạch. Âu Vũ Thanh ngồi bên kia bàn, nhìn cô như đang như thể tinh tinh, miệng bật ra một câu “Em đói đến thế cơ à?” Cô còn đang mải ăn, phồng má thuận miệng đáp “Hai ngày qua chỉ ăn sáng”. Hôm đó cô không cần đi làm, lại không muốn ra khỏi cửa, mải mê gõ văn bản quên cả giờ giấc, cũng quên luôn cảm giác đói nói đã thấy ánh mắt Âu Vũ Thanh nhìn cô, đang từ xem tinh tinh biến thành xem yêu ấy cô rất muốn kêu với anh một câu “Chị đây trước khi lấy anh chưa từng bị đói! Lần nào anh trở về chẳng được hầu hạ ba món mặn một món canh? Hôm nay là tại anh vi phạm cái qui định dở hơi kia, tự dưng tập kích bất ngờ!”Cô đương nhiên không nói ra, Hạ Tiểu Tinh một mực nỗ lực làm vợ hiền, học nấu cơm, học may vá, tuy chẳng dễ dàng gì nhưng cuối cùng cũng học nay, cô không biết Âu Vũ Thanh có trở về ăn cơm chiều hay không, song giờ cô đã chẳng muốn gọi điện cho anh, anh muốn về thì về, không về thì thôi, nhưng nếu hôm nay anh không trở lại, cô không biết lần tiếp theo nấu cơm cho anh là ngày nào còn ngôi nhà này, hôn nhân của bọn họ liệu còn tiếp tục được sao?Cô không biết, thật sự không thể nào biết đến nhà trước tiên là mở tủ quần áo, hai ngày nữa sẽ phải chuyển đi, cô còn rất nhiều đồ đạc cần thu dọn. Từng chồng một, cô mang quần áo của Âu Vũ Thanh ra mặt trời dần tắt, nhìn đồng hồ đã năm giờ, cô ra khỏi phòng ngủ đi vào là ba món mặn một món canh đơn giản, đồ ăn phức tạp cô làm không nổi, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy thứ rau dưa theo mùa, canh thì quanh năm suốt tháng ba loại không đổi, không phải canh cà chua thì là canh rong biển, không thì lại là canh trứng nấu hôm nay là rong biển nấu chóng chuẩn bị xong, Hạ Tiểu Tinh theo thói quen nhìn sang đồng hồ treo tường ở phòng khách, cô chỉ đợi cùng lắm đến bảy giờ, nếu khi ấy Âu Vũ Thanh vẫn chưa về, cô tự ăn một lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân lên lầu của Âu Vũ bước một, không nhanh không chậm, vững chãi rõ ràng, tương đồng với con người của anh, chín chắn, trầm ổn điềm vốn luôn nghe được tiếng bước chân của anh, cho dù cô đang làm gì cũng cỏ thể lập tức biết được, người đang lên lầu, là không ra mở cửa thay Tiểu Tinh không nhớ rõ ngày cô bắt đầu không mở cửa cho anh là khi nào. Cõ lẽ là tháng thứ bảy sau khi kết hôn, hay là tháng thứ tám, chỉ nhớ có một ngày, cô tự dưng cảm thấy tiếng khóa cửa chuyển động “lách cách” là âm thanh tuyệt mỹ nhất trên đời, tựa như đang nói… “Anh đã về”, ba tiếng này thực sự là câu nói hay nhất, ấm áp nhất thế ngày đó trở đi, cô không còn ra mở cửa cho anh Vũ Thanh đóng cửa, thay dép lê. Hạ Tiểu Tinh nhìn anh, bình thản nói “Rửa tay đi rồi ăn cơm”, sau đó trở lại phòng bếp xới Vũ Thanh rửa sạch tay đi ra, hai người mặt đối mặt ngồi lẳng lặng ăn cơm, chỉ nghe thấy tiếng muôi sứ thỉnh thoảng đụng vào chén canh, chẳng ai mở miệng nói chuyện, tạo thành sự im lặng khác ra không lâu trước kia còn không phải như do Hạ Tiểu Tinh luôn miệng ríu rít như chim sẻ, chuyện trên trời dưới đất đều đem ra nói, lúc mua thức ăn thấy người ta cãi nhau, có con chim trên lan can tùy tiện đi bậy, đủ mọi thứ chuyện. Đôi khi, cô còn đột nhiên im lặng, ngạc nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm vào mặt Âu Vũ điểm lần đầu tiên làm thế, Ân Vũ Thanh cơ hồ lấy làm lạ, lập tức hỏi cô “Làm sao thế?”Hạ Tiểu Tinh giương ra vẻ mặt ngại ngùng, lúng ta lúng túng nói “Trên mặt anh… có hạt cơm.”Âu Vũ Thanh ánh mắt chợt lóe lên, rất nhanh nâng tay vuốt một vòng xung quanh miệng, nhưng chẳng sờ thấy hạt cơm nào, giương mắt nhìn Hạ Tiểu Tinh, cô vẫn vô tội mở to mắt dõi theo một điểm nào đó trên mặt anh. Anh lại nhấc tay kiểm tra nữa, hoàn toàn chẳng thấy gì, Hạ Tiểu Tinh vẫn như cũ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm cứ như quả thật trên mặt anh đang dính hạt rốt cuộc đứng dậy đi vào toa lét soi giây đồng hồ sau anh quay lại, thấy Hạ Tiểu Tinh lấy tay che mặt cười đến gập người, nghe thấy tiếng ghế anh ngồi xuống, tiếng cười lại càng to, khiến anh hận không thể đem mặt cô dúi vào bát hôm đó Hạ Tiểu Tinh lại chủ động trêu chọc anh, khiến anh lần đầu tiên phải dùng biện pháp mạnh với cô, cho đến khi cô cầu xin tha thứ mới chịu buông cách hơn một tháng cô lại đùa giỡn với anh như vậy, riết thành quen, hiển nhiên mặc kệ cô, nhưng sau vẫn không chống đỡ được ánh mắt kinh ngạc không chớp cứ nhìn mình chằm chằm của cô, cuối cùng nhịn không được sờ lên mặt một cái. Hạ Tiểu Tinh lại giống con gà mái vui vẻ cười khanh khách, làm anh tái xanh cả đó anh nhất quyết không mắc lừa cô nữa. Anh tự nói với mình, dù trên mặt quả thật dính cơm cũng kệ xác nó, tuyệt đối không động tay. Nhưng Hạ Tiểu Tinh vẫn hồn nhiên đùa bỡn anh như thế, cách một hai tháng lại trêu chọc anh một lần. Có lần anh làm mặt lạnh hỏi cô “Làm thế thú vị lắm à?”Hạ Tiểu Tinh híp mắt cười, nói với anh “Không phải cá, sao biết niềm vui của cá?”Anh không phải cá, cho nên anh trước sau không hiểu nổi trò tự biên tự diễn của cô rốt cuộc có gì vui đó yên lặng thế này, suy cho cùng rất bất Vũ Thanh đặt đũa xuống, ngồi thẳng người nhìn về phía Hạ Tiểu Tinh, cô vẫn cúi đầu im lặng ăn cơm. Từ khi cha cô xảy ra chuyện, cô không còn trêu đùa anh lần nào nhiên anh lại cảm thấy mất mát, Hạ Tiểu Tinh giả ngây giả dại kia, chẳng thấy bóng dánh đâu giác được Âu Vũ Thanh đang nhìn mình, Hạ Tiểu Tinh chầm chậm ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều không có biểu cảm gì. Hạ Tiểu Tinh từ từ mở miệng, giọng nói rất bình tĩnh “Âu Vũ Thanh, căn nhà này không thể ở được nữa, em phải đem nó hoàn trả. Quần áo của anh em đã giúp anh xếp vào vali, còn những đồ đạc khác, anh tự thu dọn đi, chắc cũng chẳng có mấy, tối đa một vali là đủ, ngày mai anh lúc đi nhớ mang theo, nhưng để chìa khóa lại để em đem Vũ Thanh lúc này mới chú ý tới trong phòng khách quả thật có một chiếc vali, sững sờ một chút rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Hạ Văn Cường xảy ra chuyện, anh không đến mức bất ngờ như Hạ Tiểu Tinh, nhà bị thu hồi cũng là điều trong dự Tiểu Tinh khóe miệng nửa cười, nói tiếp “Nhà này với anh vốn chẳng khác gì khách sạn, như thế cũng tốt, đồ đạc của anh thu dọn một lát là xong, còn lại đều là đồ của em, chắc phải tìm công ty dọn nhà đến xử Vũ Thanh nhìn vào gương mặt cô “Những thứ đó, em định dọn đến đâu?” Anh cố ý thêm vào mấy từ “những thứ đó”, mà không hỏi thẳng, em định dọn đến đâu? Nếu Hạ Tiểu Tinh không tự miệng nói ra trước, anh tuyệt đối sẽ không trực tiếp họ là vợ chồng, hiện tại lại có cảm giác như chim đang bay lại đem mỗi con quẳng vào một Tiểu Tinh cúi đầu, trong lòng lộ nụ cười sầu thảm, anh đúng là vẫn không muốn mở miệng nói câu “Có muốn dọn sang chỗ anh không?”. Kỳ thật, dù Âu Vũ Thanh chỉ khách sáo nói thế, cô cũng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho anh “Không cần đâu, ở chỗ anh bên đấy không tiện, cách chỗ làm của em quá xa.”Ngẩng đầu, cô gắng gượng không cho mình biểu lộ sự đau lòng, nhưng giọng nói đã hơi khàn khàn “Ngoài nhà mẹ ra, em còn biết đi đâu?” Nhà của anh, cho tới giờ chưa từng là nhà của cô, anh không cho cô chìa khóa, cũng luôn từ chối cô đến cuối cùng vẫn không cam tâm, cô rốt cuộc chẳng thể kìm được mà hỏi “Anh không cho em tới chỗ anh còn gì? Như thế này, chúng ta không cần ngày ngày giáp mặt nhau, chẳng phải anh sẽ sống thoải mái hơn sao?”Âu Vũ Thanh từng không chỉ một lần cắn răng nói với cô “Nếu mỗi ngày đều phải sống cùng cô, tôi thà chết còn hơn.” Còn nhớ lần đầu tiên anh nói với cô như vậy, là sinh nhật của cô sau khi kết hôn không bao lâu, ngày đó cô ép anh đi cùng cô cả ngày, buổi tối thổi nến xong, khi cô đem kem bơ trét lên mặt anh, anh liền hung tợn nói những lời đến giờ cô vẫn nhớ rõ vẻ mặt chán ghét đó của Vũ Thanh không nói gì, chỉ nhếch khóe môi nhìn cô. Anh trước kia, đối với cô rất tàn nhẫn. Hạ Tiểu Tinh tuy đáng giận, nhưng tính trẻ con ương ngạnh của cô cũng có chừng mực, một khi đã tự hạn chế, không hề tùy hứng, trái lại làm người ta nảy sinh vài phần yêu cần nói đều đã nói, Hạ Tiểu Tinh đứng lên, đem bát đĩa trên bàn xếp lại, bưng vào phòng bên bồn nước, mắt cô ửng đổi lại là trước kia, cô nhất định sẽ mặt dày mặt nói “Em là vợ anh, em đương nhiên phải đi theo anh.” Nhưng, ba năm trôi qua, Hạ Tiểu Tinh hiện tại đã không còn là Hạ Tiểu Tinh ngu muội không biết trời cao đất dày trước kia. Cô đã dần học cách tiếp nhận hiện thực. Chẳng hạn như, trái tim của anh, cô vĩnh viễn không thể bước vào, ngược lại càng cố xông vào, lòng cô càng dần dần bị anh làm nguội ra, chẳng cần đến năm năm, chỉ cần ba năm, người đàn ông này đã dùng sự sắt đá cùng sự lạnh lùng vô tình của mình dạy cô trưởng ngạnh, ích kỷ, tình yêu đâu phải cứ cho là được nhận, cho dù chiếm đoạt được, cũng vẫn không thuộc về cô.
143 lượt thích / 18,515 lượt đọc Tác giả Si Mộng Nothing_nhhChuyển ngữ/ Editor đời, luôn luôn có một loại tình yêu như tôi yêu anh thì anh không thương tôi yêu người khác, anh lại luyến tiếc cả xoay quanh câu chuyện tình yêu của ba người Âu Vũ Thanh - Hạ Tiểu Tinh - Diệp Phong. Có thể bạn thích? Thiếu niên ca hành chi tùy tâm mà động 【 Sắt Tâm 】 Meoden2210 12 0 14 Nguồn giả Mặc duyệt thiểnTóm tắt Hủy đi cp hiu quạnh Tư Không ngàn lạc, những người khác bình thường quản xứng cpToàn viên hữu nghị, tùy tâm đổi mới, chủ yếu là đổi mới vô tâm hiu quạnhHành văn kém, không mừng chớ phun, cảm ơn!Gia tăng xem ảnh bộ phận, chớ phun, cảm ơn… MinSung/SungMin don't leave me tongue-tied [v-trans] Mehhnehhh 366 47 7 ✧ author ✧ dawnshine✧ pairing ✧ MinSung/SungMin✧ source ✧ ao3✧ translator ✧ toi !!! hỗ công Chuyện là Han Jisung nhận được khả năng nhìn thấy độ hứng tình của người khác. truyện dịch đã xin permission.… [Jang Han Seok x Jang Han Seo] How Difficult to Survive TRANSFIC BenBen2468 491 56 13 -Jang Han Seo có thể không phải là chủ tịch giỏi nhất, cũng không phải người nhận được sự giáo dục tốt nhất, hay thành thật mà nói, cậu hơi ngốc nghếch. Nhưng tất cả những gì cậu đang cố gắng hết sức làm, chỉ là để sống sót được mà tiết lộ tình tiết trong phim, để cho toàn bộ câu chuyện bám sát với thực giả Vaeryn3947Link AO3 wattpad Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả.… [ Cao H - Editing ] Ra Vẻ Đạo Mạo - Xác Trung Hữu Nhục Rizisrice 6,935 422 32 [ Nỗi khổ của Vương Khả bắt nguồn từ đủ loại bất công mà anh đã phải trải qua suốt nửa đời nỗi khổ của Mạnh Phàm lại bắt nguồn từ việc hắn chính là "kẻ đầu sỏ" gây ra những bất công đó. ] Câu chuyện về hai kẻ bất hạnh cuối cùng lại đến với mìn Hiện đại, bao dưỡng, làm trước yêu sau, kim chủ công - MB thụ, 1v1, tráng thụ, không song khiết, cẩu huyết không ngược thân, cao H có tag, cẩn thận có lôi, HE.… [Allbin/ABO]-ANH À!HÃY CHỈ LÀ CỦA TỤI EM THÔI NHÉ! TieuYangho 26,685 2,453 28 Mọi tác phẩm của tôi chỉ được tôi viết và đăng tải hoàn toàn trên Wattpad,trừ Wattpad ra những trang khác đều là re-up lại!Nếu tôi đăng tải lên một trang nào khác thì tôi sẽ thông báo qua acc Tik tok của tôi hoặc là tường nhà trên mọi người thích tôi thì hãy chỉ đọc ở trang chính chủ giúp tôi, chỉ cần thế thôi, coi như đó là sự tôn trọng tối thiểu cho công sức tôi bỏ ra! Cảm ơn mn nhiều!Truyện sẽ lấy ở hiện thực khá nhiều cộng với những gì tôi nghĩ ra nữa. Thể loại sẽ là ABO nhé 😘. Chúc mn đọc vui vẻ nhớ ủng hộ tôi nhé… kẹo anh cho jaeyong Chiie_Do 61 12 2 "anh long xinh đẹp như bố của con em sau này vậy!""này, bạn đéo phải tán tôi thế?"• ⚠️ chửi thề, đua xe lạng lách đánh võng vào tim em •… [OhmNanon] "Tao ghét mày" ohnangoaihanhtinh 74 7 6 Ohm và Nanon là đôi bạn chơi thân từ bé, nhưng có một số chuyện khiến họ ghét nhau đến lớn, và rồi một ngày họ nảy sinh tình cảm với nhau nhưng bị gia đình 2 bên cấm cản...Biết làm sao đây?, hãy theo dõi câu chuyện xem họ giải quyết thế nào nhé.… ở đây có QuillenVeres phwonglan01 1 0 1 vài câu chuyện nhỏ thỏa mãn tâm trạng lên xuống của nhỏ bị stress vì niềng răng… lck bao giờ trả tiền phòng? ceishi__1001 77,851 9,447 52 người của emtri kỷ của em…
Thu dọn xong phòng bếp, Hạ Tiểu Tinh đi vào phòng khách, thấy Âu Vũ Thanh đang sửa soạn lại đồ đạc của anh, dao cạo râu, laptop, vài giấy tờ sổ sách, toàn đồ linh tinh đã chiếm quá nửa bàn uống đứng một lát, chợt cảm thấy không chịu đựng được hình ảnh này, bèn xoay người vào phòng giường trong phòng cũng xếp vài món quần áo Âu Vũ Thanh cần mang ngơ ngẩn đứng lặng một lúc, sau đó mở tủ lấy quần áo thay. Cô hẹn Hứa Thanh Lan 8 giờ rưỡi gặp mặt, nếu giờ không đi thì muộn Thanh Lan học cùng đại học với cô, hai người là bạn xong quần áo, soi gương thoa một chút son, cô đi ra phòng khách. Âu Vũ Thanh ngẩng đầu thấy cô mặc trang phục chỉnh tề, thoáng ngẩn người. Cô rất ít khi trễ như vậy còn ra ngoài, nhất là vào ngày anh ở Tiểu Tinh nhìn anh, vẻ mặt có chút lúng túng “Em phải ra ngoài, hẹn với Hứa Thanh Lan.” Ánh mắt Âu Vũ Thanh đảo qua lại trên người cô, ngừng vài giây rồi khẽ gật Tiểu Tinh xoay người ra ngoài, cửa sắt sau lưng khép lại, cô cảm giác ánh mắt Âu Vũ Thanh vẫn đọng lại phía sau cánh lẽ Âu Vũ Thanh hiểu lầm, cô không phải muốn trốn tránh việc chia tay trước khi sống riêng với anh, cô quả thật có việc tìm Hứa Thanh Lan. Cô phải nghĩ biện pháp bù lấp khoản thiếu hụt một trăm vạn mà cha đã nhận hối lộ, cô phải giúp cha được giảm án vài năm. Ông đã gần sáu mươi tuổi, cứ nghĩ tới khả năng ông có khi phải chết già trong ngục, cô có phần không chịu đựng nổi. Có lẽ ông không phải một lãnh đạo gương mẫu, cũng không phải một người chồng mẫu mực, nhưng ông vẫn là một người cha tốt, là người cha thân yêu nhất trên đời của thế nào cô cũng phải hoàn trả được một trăm vạn dừng trước cửa một trà quán mà cô và Hứa Thanh Lan thường đến, nơi đây khá yên tĩnh, phần lớn là nơi hẹn hò của các cặp tình nhân, cô thích nó, đơn thuần vì ở đây có trà Thiết Quan Âm Phúc Kiến chính điện thoại ra, cô ấn gọi “Mình vừa đến, cậu đang ở đâu?”Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ trung sang sảng của Hứa Thanh Lan “Mình thấy cậu rồi, xuống xe đi”.Hạ Tiểu Tinh ngẩng đầu nhìn xung quanh, một chiếc xe hơi màu đen từ trên đường lớn rẽ vào, cách cô mấy mét, dừng tại vị trí đỗ xe còn trống. Cửa xe đẩy ra, Hứa Thanh Lan thong thả bước xuống, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn trước cửa trà quán khiến thân hình cô trông càng thon Tiểu Tinh trong lòng nói thầm, người này mua xe khi nào thế? Chẳng mở miệng nói với cô một câu. Đang mải nghĩ, bỗng thấy một người nữa bước ra từ cửa xe bên kia, vừa nhìn thấy gương mặt tuấn tú nửa chính nửa tà kia, Hạ Tiểu Tinh liền lặng ra là xe của người này!Hai người bước tới chỗ cô. “Hi!” Người đàn ông khôi ngô cất lời chào hỏi cô Tiểu Tinh nhìn anh ta từ trên xuống dưới “Diệp Phong, anh về nước khi nào thế?”Diệp Phong khóe mắt đuôi mày mang theo ý cười, bộ dạng cợt nhả “Sáng nay”. Hạ Tiểu Tinh ngẩn ra, sáng nay vừa về nước, buổi tối cô liền gặp được anh ta, có phải quá nhanh không?“Em đang nghĩ gì thế?” Diệp Phong híp mắt nhìn cô, giương vẻ mặt em nghĩ gì anh đều biết vội vàng lắc đầu, chắc cô suy nghĩ nhiều quá rồi. Cô đã ba năm không gặp anh ta, thế giới này lại trải qua một nghìn lần mặt trời mọc rồi lặn, chẳng ai vĩnh viễn đứng mãi một chỗ, ngay cả tình cảm của cô với Âu Vũ Thanh cũng đã dần nguội lạnh, người con trai này làm sao có thể còn si mê cô như trước?Cô nhìn gương mặt kia, vẫn tuấn mỹ như ngày nào, năm đó cô ghét chính là cái vẻ dịu dàng nhu hòa của Diệp Phong, cho nên luôn từ chối anh, mẫu cô thích, nhất định phải là kiểu đàn ông khí phách, mạnh mẽ như Âu Vũ chính gương mặt này, trước khi cô kết hôn còn gây rắc trước ngày cô cử hành hôn lễ, Diệp Phong đã đứng dưới nhà cô cả một đêm, tình cờ năm ấy thành phố C giữa mùa thu lại có trận mưa lớn nhất trong vòng mấy chục năm. Anh dưới chân tụ đầy lá rụng, mưa tuôn xối xả trên đầu nhưng vẫn cố chấp không chịu rời nửa đêm cô không nhịn được nửa, mở cửa sổ hét lên với anh ta “Diệp Phong, anh là đồ thần kinh, còn không mau biến đi!” Anh ngẩng gương mặt bị mưa quất đến trắng nhợt, nói với cô “Hạ Tiểu Tinh, em sẽ hối hận!” Thanh âm không lớn nhưng rõ ràng, xuyên qua màn mưa, vừa đủ lọt vào tai cô. Cô lúc ấy “rầm” một tiếng đóng mạnh cửa sổ, đem anh ta cùng cơn mưa dữ dội cách ly ở thế giới bên ngoài. Sau đó cô tức tối kéo rèm cửa vào, nói với chính mình “Còn lâu tôi mới hối hận! Kẻ phải hối hận là anh, ngày mai không bệnh mới lạ!” Rốt cuộc cha cô phải tìm người đưa anh ta đi, sau mới nói cho cô biết, Diệp Phong thật sự ngã bệnh, sốt tới 40 độ. Đến khi cô cùng Âu Vũ Thanh nghỉ tuần trăng mật ở Hải Nam về, bỗng dưng nghe nói anh ta đã ra nước hiện tại anh ta biết cô với người đàn ông cô sống chết phải lấy từng bước đi tới ngày hôm nay, Diệp Phong nhất định sẽ vui sướng khi thấy người gặp họa. Cô thầm thở phào, may mà không nói cho Hứa Thanh Lan biết cô và Âu Vũ Thanh sắp ở riêng, nếu không với cái loa ngoại cỡ kia, khẳng định sẽ đem chuyện ấy truyền ra người đi về phía trà quán, Diệp Phong đi đằng trước, Hạ Tiểu Tinh ở phía sau kéo lấy Hứa Thanh Lan “Sao cậu lại mang anh ta đến đây?”Hứa Thanh Lan nhún vai vẻ vô tội “Hôm kia anh ta từ nước ngoài gọi điện cho mình, hỏi cha cậu bị phán quyết thế nào, mình bảo chưa rõ, Tiểu Tinh đang xoay sở khoản tiền cha cô ấy tham ô, đến trưa nay bỗng nhận được điện thoại của anh ta, báo đã về thành phố C, thế nên liền theo tới đây…”Hạ Tiểu Tinh rối rắm nhìn bóng dáng cách hai, ba thước phía trước, trong lòng có dự cảm không tốt. Hứa Thanh Lan quay đầu nhìn cô “Tiền mình đã mang đến, nhưng chỉ có mười vạn, cậu cũng biết mình chẳng dư dả gì, chỗ đấy đã là toàn toàn bộ tính mạng cả nhà.”Hạ Tiểu Tinh nhìn bạn tốt của mình, trên mặt ánh lên sự áy náy “Cảm ơn, có tiền tớ sẽ trả lại cậu đầu tiên.”“Cậu không phải khách sáo thế.”Hạ Tiểu Tinh vẫn có chút lo lắng “…Cậu có nói cho Trần Khải biết không?”Trần Khải là chồng của Hứa Thanh Lan, Hạ Tiểu Tinh trước nay không mấy thiện cảm với anh ta. Lúc trước khi Hứa Thanh Lan và anh ta yêu đương, mỗi lần hẹn hò đều là Hứa Thanh Lan trả tiền. Tuy biết rằng Trần Khải có gia cảnh nghèo khó, Hạ Tiểu Tinh vẫn thấy bạn thân mình không đáng phải thế. Không phải cô ngại nghèo tham giàu, cô bằng trực giác cho rằng, khi hẹn hò mà ngay cả hộp cơm trưa bốn đồng cũng do bạn gái mua, thì nam sinh đó thật sự khó có thể nương tựa. Nhưng Hứa Thanh Lan vẫn vui vẻ chấp nhận nên cô chỉ đành đứng ngoài cô nhắc tới Trần Khải, sắc mặt Hứa Thanh Lan thoáng hiện sự ảm đạm buồn bã không dễ phát hiện “Mình không nói với anh ấy, đây là tiền của mình, mình tự quyết định.”Hạ Tiểu Tinh trong lòng thoáng chốc trầm xuống, nếu không phải cô gặp lúc nguy cấp lửa sém lông mày, thật sự không muốn phải vay tiền Hứa Thanh lúc nói chuyện bọn họ đã đến trước cửa trà quán. Hạ Tiểu Tinh giúp bạn thân lên cầu thang, nhân viên tiếp tân vận phục trang xanh mở cửa cho họ, ba người chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Diệp Phong ngồi đối diện hai người, tiếp nhận menu từ người phục vụ, tùy tay chỉ một ấm Thiết Quan Âm thượng hạng, Hạ Tiểu Tinh giương mắt nhìn Diệp Phong, anh ta cũng nhìn cô, hai người đều không nói lời như vậy không gặp, bầu không khí vẫn gượng gạo như trước. Ngày trước chuyện hai người họ ồn ào khắp đại học A, ai cũng biết Diệp Phong khoa tiếng Pháp điên cuồng theo đuổi Hạ Tiểu Tinh khoa lịch sử, nhưng người ta đều biết cô sống chết không chấp Phong biết mọi sở thích của cô, hết thảy đều do cha cô bồi đắp, thích uống Thiết Quan Âm, sợ dị ứng, không ăn xoài, thích ăn cá, nhất là đầu cá, không chỉ thế, mỗi điều anh đều khắc sâu trong Tiểu Tinh nhìn anh ta, trực giác linh cảm được rắc rối, Diệp Phong vẫn là Diệp Phong, ánh mắt của anh ta đã nói cho cô Thanh Lan cúi đầu, cầm lấy túi xách, đảo mắt, mười tập tiền đã xếp gọn gàng được đặt lên bàn “Cậu cầm đi”.Hạ Tiểu Tinh nhìn tập tiền đỏ chói mắt kia, thất thần, cô không nghĩ Hứa Thanh Lan lại đem tiền đưa cô ngay trước mặt Diệp Phong. Hứa Thanh Lan liền nói “Chín mươi vạn còn lại cậu định thế nào? Bây giờ còn ai có thể giúp cậu? Diệp Phong có tiền, để anh ấy cho cậu mượn đi.”Diệp Phong liền chăm chú nhìn vào mắt cô, đợi phản ứng của cô vẫn ngồi bất động, Hứa Thanh Lan đoạt lấy túi của cô, đem tiền cất vào “Bây giờ còn là lúc giữ sĩ diện sao? Nếu không đồng ý thì cậu hỏi mượn Âu Vũ Thanh ấy!”Tương tự cô trong thâm tâm không tiếp nhận Trần Khải, Hứa Thanh Lan cũng không tán thành cuộc hôn nhân của cô. Lúc trước nghe nói đến hợp đồng trước khi kết hôn của cô, Hứa Thanh Lan đã trừng to mắt nhìn cô “Như thế mà cậu còn muốn lấy anh ta, mình thấy cậu đúng là điên rồi!”Hạ Tiểu Tinh thừa nhận, năm đó, cô đúng là điên cô vẫn yên lặng không phản ứng, Hứa Thanh Lan dùng bả vai đụng khẽ vào cô “Nói gì đi.”Cô khoác túi đứng dậy bước đi.“Tiểu Tinh” Hứa Thanh Lan ở đằng sau gọi cô, cô không để ý, lập tức đi ra ngoài, người phục vụ đang bưng ấm trà đi tới, nếu không tránh kịp, khay trà có khi đã đổ vào người cô. Ra khỏi cửa cô bước ngay về phía xe sau có tiếng bước chân, cô đi nhanh hơn, cuối cùng gần như cắm đầu chạy chứ chẳng còn là bước đi. Tiếng bước chân đằng sau lại càng nhanh, mắt vừa thấy xe mình phía trước, cành tay của cô đã bị kéo lại “Tiểu Tinh!” Chất giọng trầm thấp rõ ràng, giống như khi anh ta nói “Hạ Tiểu Tinh, em sẽ hối hận!”Cô đột ngột quay người lại, dùng sức gạt bàn tay đang giữ lấy mình “Tôi không hối hận! Tôi nói cho anh biết, Diệp Phong, tôi không hề hối hận! Cho dù hôm nay anh đã thấy kết quả mà anh mong muốn, tôi vẫn muốn nói cho anh rõ Tôi! Hạ Tiểu Tinh! Không! Hối! Hận! Dứt lời, hốc mắt cô đã đỏ Phong lẳng lặng nhìn thẳng cô, đêm đầu thu, giữa màn sương mờ, dưới ánh đèn trong vắt mà lạnh lẽo, sắc mặt anh ta có phần trắng không bình lâu sau, Diệp Phong mới mở miệng “Để anh giúp em đi, anh không cần gì khác.”Hạ Tiểu Tinh nhìn anh ta “Tôi là vợ của người khác.”“Anh biết.”“Đã vậy anh còn muốn giúp?”“Phải, nhất định giúp”.“Tôi cùng anh ấy ngủ, cùng anh ấy làm mọi thứ! Vì yêu nên tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với anh ấy. dù thế anh vẫn muốn giúp sao?“Phải, muốn!”“Số tiền lớn như vậy, dựa vào tiền lương của tôi không biết khi nào mới có thể trả đủ, như thế mà anh còn muốn cho tôi mượn sao?”“Phải, cho mượn!”Cô quát to “Diệp Phong! Ba năm trôi qua, anh vẫn là người điên!”“Em cũng vậy thôi! Hạ Tiểu Tinh, em cũng là kẻ điên, đụng phải bức tường đá còn không chịu thanh tỉnh, em với anh đều điên như nhau!Cô hét lên, không hề cố kỵ vài người qua đường bên cạnh đang nhìn “Tôi nói rồi, tôi không hối hận! Anh nghĩ tôi đối với anh như vậy là lừa gạt anh sao? Nếu không làm thế, tôi mới phải hối hận!”Diệp Phong vội mím môi, vầng trán trơn bóng, vài lọn tóc lòa xòa rơi xuống, mắt anh lóe lên chút ánh sáng nhạt, thoáng lộ sự thê lương.“Anh trở về không phải để chê cười em, cũng không phải để nghe em nói hối hận. Hạ Tiểu Tinh, anh chỉ muốn nói với em, không được người mình yêu hồi đáp là điều rất khổ sở, nếu em mệt mỏi, hãy để anh yêu em, em không cần chạy đi đâu cả, chỉ cần đứng yên một chỗ là đã đến Tiểu Tinh cười lạnh một tiếng “Anh nói đó là điều rất khổ sở, tại sao còn muốn làm như vậy?”Diệp Phong nhìn chằm chằm vào cô “Bởi vì anh là Diệp Phong! Bởi vì anh là đàn ông!”Hạ Tiểu Tinh cười méo xệch “Tôi không cảm thấy anh là đàn ông, nếu anh mang đến cho tôi cảm giác như người đàn ông thực thụ, có khi tôi đã sớm muốn có anh, nếu vậy hôm nay đã không phải cục diện này.” Nói xong, cô mở cửa xe ra, “Diệp phong, xin lỗi, tôi muốn về nhà.”Dập mạnh cửa xe phía trước, một câu cuối cùng của Diệp Phong bay vào tai cô “Âu Vũ Thanh sẽ ở nhà đợi em sao?”Cô làm nghe không nghe thấy, khởi động xe tiến ra đường không nhìn thấy Diệp Phong đứng giữa đêm đầu thu, dưới ánh đèn đường, cái bóng của anh trải dài như một mảnh cắt cũng không muốn nghĩ, liệu Âu Vũ Thanh có ở nhà đợi cô không. Cô chỉ biết rằng, Hạ Tiểu Tinh, không hối hận, không hề hối hận, cho dù phải buông tay, cũng không phải vì hối hận!
đọc truyện kết hôn sai lầm