Yêu thích Đọc Truyện. Nông Gia Nhạc ( từ chương 232 - 306) Thể loại: đam mỹ, hiện đại, sinh tử, chủng điền, cường x cường, 1×1, Cp: Chương Thời Niên x Trần An Tu. Cuộc sống bình thường tại thành phố Lục Đảo. Tình tiết dần được hé mở, An Tu và Thời Niên, duyên * NÔNG GIA NHẠC TIỂU LÃO BẢN - 农家乐小老板 * Tác giả: Sài Mễ Du Diêm - 柴米油盐 (Củi gạo dầu muối) * Thể loại: Đam mỹ, chủng điền văn, hiện đại, sinh tử, cán bộ cao cấp, cường cường 5 chương mới nhất: Nông gia 390 - Kết cục của 1 nhà Trần lão đại Read Phần 1 from the story nông gia nhạc tiểu lão bản -by: Củi gạo dầu muối (Liên Tái) by U_know1016 with 2,220 reads. chủngđiền, sinhtử, danmei Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. 197 Thực ra Trần An Tu đi vào lúc này cũng không tính là sớm, bởi vì trước đó Lục Giang Viễn đã ăn không ít đòn. Ông cụ là một người thích thể diện, cho dù có giận tới đâu cũng không thể cho người ngoài biết mà đồn đại được. Lục Giang Viễn cũng kiên cường, mày cũng không thèm nhăn. Cho nên lúc vừa vào, Trần An Tu còn tưởng chuyện mới chỉ bắt đầu, còn thấy may vì Mạo Mạo tỉnh lại đúng lúc nên họ mới kịp qua đây, có điều y nhanh chóng nhận ra trên mu bàn tay của cậu út y có một vết đỏ au to cỡ một ngón tay và đang bắt đầu sưng lên. Continue reading → 196 Lục Đảo bước vào tháng chín, mùa mưa đã qua, thời tiết tuy không phải ngày ngày đều sáng sủa nhưng cũng không còn mưa sườn sượt như tháng tám, chỉ cần tiết trời tàm tạm là sáng nào Trần An Tu cũng dậy mở toang tất cả cửa sổ trong nhà, gió núi mát mẻ ùa vào, rèm cửa sổ tung bay lên, sách vở trên bàn lật ào ào, mấy món đồ chơi bằng bông của Mạo Mạo đặt trên kháng đều bị thổi bay rơi lung tung xuống đất. Continue reading → 195 Trần An Tu không ngờ Chương Thời Niên lại hỏi vậy, lúc y dẫn chú tư đến nhà, cổng đang bị khóa, y tưởng trong nhà không có ai nên lúc nói chuyện cũng không chú ý lắm. Nếu Chương Thời Niên cứ một mực ở bên trong, việc nghe thấy cũng là chuyện rất bình thường. “Anh nhớ là em từng nói rằng em chủ động xin xuất ngũ.” Continue reading → 194 Nhịp điệu đoàn viên Lục Giang Viễn và Lâm Trường Ninh trở về, đương nhiên là Trần An Tu rất vui, thế nhưng y bắt đầu đau đầu vì chuyện phân chia phòng ngủ. Nhân dịp cả nhà đang uống trà tán gẫu ở chỗ hai ông bà cụ Qúy, y bàn với Chương Thời Niên rằng, “Nên phân một phòng hay hai phòng cho ba với chú Lục?” Y vẫn đang băn khoăn. Continue reading → 193 Vệ Lâm càng ngồi trong phòng làm việc càng thấy không ổn, sao lại có linh cảm không tốt thế này nhỉ? Tài liệu trên bàn càng xem càng không vào, hắn cầm lấy chiếc áo khoác vắt trên giá định đi sang phòng làm việc của Qúy Quân Hằng. Thư ký ngoài cửa thấy hắn ra ngoài liền đứng dậy chào, “Vệ tổng….” Vệ Lâm ngắt luôn nửa câu sau, “Tôi sang phòng Qúy phó tổng, có việc gì thì cô cứ vào trong đó tìm tôi.” Thư ký đã quen với việc này, cô biết hai người này là bạn từ nhỏ, từng đi du học cùng nhau, cùng gây dựng công ty, tình cảm cũng chẳng thua kém anh em ruột là bao. Continue reading → 192 Cứ đơn giản thế đã làm hòa Quan hệ của Trần An Tu và Chương Thời Niên cũng không dịu bớt vì xa nhau một thời gian mà ngược lại càng có xu thế nghiêm trọng hơn. Hiện tại hai người ngoại trừ sống cùng dưới một mái nhà ra thì không còn điểm chung nào, họ cực ít khi nhìn vào mắt nhau, đây có lẽ là lần chiến tranh lạnh dài nhất sau khi hai người xác định quan hệ, trước đây cũng từng có cãi vã linh tinh, nhưng cơ bản là đều giải quyết trong ngày, còn như bây giờ, nửa tháng đã qua rồi mà vẫn chưa êm ấm. Continue reading → 191 Sao lại cẩu huyết’ thế được Chương Thời Niên giới thiệu với mọi người cô gái kia tên là Lý Diệu Nhã, đến từ Hồng Kông, còn đâu cũng không nói thêm gì nữa. Trần An Tu đoán đại khái người này chính là Nhị tiểu thư của nhà họ Lý mà Vệ Lâm nhắc tới trong điện thoại. Lúc cô đến cùng với Chương Thời Niên đã là nửa buổi chiều rồi, thế nên tối nay đương nhiên cô ấy sẽ trọ lại đây. Continue reading → 190 Mâu thuẫn không phải vấn đề chính Trần An Tu đã ngâm mình trong nước một lúc lâu, về đến nhà cũng chưa kịp nghỉ ngơi, buổi tối hai người lại vận động kịch liệt một trận trong bếp, trong lúc làm tình Chương Thời Niên lại chẳng dịu dàng chút nào, một ngày trôi qua như thế, Trần An Tu cho dù có khỏe đến đâu cũng khó mà tiêu hóa nổi, thế nên đến tầm rạng sáng, y đã bị sốt. Hôm nay, Chương Thời Niên khó yên lòng nên cả đêm cũng không ngủ ngon, khi người trong lòng có chút là lạ, hắn đã phát hiện rất nhanh. Hắn bật đèn bàn trên tủ đầu giường lên, mặt Trần An Tu rất đỏ, sờ lên nóng bỏng cả tay. Hắn xuống giường tìm được thuốc hạ sốt ở chỗ tủ TV nhà chính, rồi lại vào bếp rót ra một cốc nước sôi, “An Tu, tỉnh tỉnh nào, An Tu….” Continue reading → 189 Chương Thời Niên rút ngón tay đã ướt đẫm ra, ôm ngang người Trần An Tu lên đặt trên bàn bếp, đôi bờ mông y treo lơ lửng, tạp dề bị đẩy lên cao, lộ ra lối vào bên dưới đang hơi he hé. Hắn kéo quần ngủ xuống, thứ nóng rực cứng thẳng kia ma sát nhè nhẹ vào vùng ướt át kia. Hắn nhìn vào đôi mắt mê ly thoáng tức giận của Trần An Tu, thong thả vững vàng đẩy nó vào trong. Vách trong đã bị ngón tay khuấy đảo nên rất nhạy cảm, rồi giờ bị bộ phận thô cứng nhất trên người Chương Thời Niên nhồi vào từng phân một làm tình dục trong cơ thể y tăng vọt thay thế cho sự xấu hổ và giận dữ trước đó của y, nhất thời khiến người y mềm nhũn, toàn bộ giãy dụa đều mềm yếu hẳn. Continue reading → 188 Khi đã có dòng lưu thông, nước đọng trong làng cũng rút rất nhanh. Những người vốn dĩ trốn trong nhà thấy mực nước rút dần đều bưng chậu, cầm chổi, quét nước trong nhà và trong sân ra ngoài, có thấy cá bị mắc kẹt họ cũng không còn lòng dạ nào mà bắt nữa. Có điều khi Chương Thời Niên và Trần An Tu nắm tay nhau đi trên đường vẫn nhận được không ít ánh mắt hiếu kỳ, nhất là cả người Trần An Tu còn ướt như chuột lột, vừa đi vừa có nước nhỏ giọt, trông rất chật vật. Continue reading →

nông gia nhạc tiểu lão bản